Quảng Nam: Thót tim cảnh cô giáo bám thân cây vượt lũ chảy xiết

Đặng Thu Hằng
Cô giáo vùng cao ở Quảng Nam sau khi đi bộ hơn 2 giờ đồng hồ đường rừng đã bất chấp hiểm nguy, bám thân cây, nhích từng chút một để vượt suối nước chảy xiết để đến trường dạy học.

Nhân vật trong câu chuyện khiến cộng đồng mạng không khỏi thót tim và xót xa là cô giáo Nguyễn Thị Tý (30 tuổi, ở xã Trà Mai, H.Nam Trà My), phụ trách lớp mầm non ở điểm trường nóc Ông Bình, thôn 3 (xã Trà Dơn).

Cô Tý kể lại rằng vào sáng 10/10, mưa lớn kéo dài khiến nước lũ trên thượng nguồn đổ về làm các con suối dẫn vào điểm trường bị ngập sâu, chạy xiết.

co-giao-vuot-suoi-01505831-1665850868.jpeg
Thót tim cảnh cô Tý bám thân cây chò, nhích từng centimet để vượt qua suối. (Ảnh: Thanh Niên)

Thế nhưng, bất chấp mưa lũ, cô vẫn như thường lệ vào ngày thứ Hai đầu tuần, thức giấc từ lúc rạng sáng rồi chạy xe máy một mạch từ nhà ở xã Trà Mai lên xã Trà Dơn.

"Từ trung tâm xã Trà Dơn muốn vào nóc Ông Bình chỉ có một cách duy nhất là cuốc bộ. Vì vậy, sau khi bỏ lại xe máy, tôi cùng thầy Nguyễn Văn Nhân (giáo viên phụ trách lớp ghép gồm lớp 1 và 2) đi bộ băng rừng để đến lớp học. Bình thường, chúng tôi mất 2 tiếng đồng hồ là đến nơi. Thế nhưng, hôm ấy trời trút mưa tầm tã, mặt đường lầy lội, trơn trượt rất khó di chuyển. Thậm chí, suốt quãng đường băng rừng, vượt núi, cả hai đối mặt với 3 chướng ngại vật là 3 con suối" - cô Tý bộc bạch.

Theo cô Tý, khi dừng lại trước con suối thứ nhất, hai thầy cô thoáng chút lưỡng lự. Bởi dù từ bên này ngó qua bên kia bờ chỉ có khoảng cách chừng 10m, song dòng suối hung tợn lại đang chảy rất xiết ở phía dưới chân mình.

Tuy nhiên, khi thấy thân gỗ chò nằm bắc ngang đoạn suối ngập sâu, cô cùng một thầy giáo khác tên Nhân đã lần lượt bám chặt thân cây rồi nhích từng chút để vượt qua.

co-giao-01535464-1665851404.jpeg
Vì tình yêu với học trò, dù khó khăn cô Tý cũng cố gắng khắc phục, vượt qua. (Ảnh: VTC News)

“Trong lúc tôi di chuyển, thầy Nhân đã dùng điện thoại chụp ảnh làm kỷ niệm. Bây giờ khi xem lại cảnh mình ôm cây vượt qua dòng lũ mà thấy vẫn rùng mình”, cô Tý bồi hồi nhớ lại.

“Khi nghĩ đến cảnh các em học sinh đang chờ mình, tôi đã dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi. Để qua được bên kia bờ suối, tôi cùng thầy Nhân phải ôm vào thân cây rồi nhích từng centimet. Khi vào điểm trường, thấy học sinh vẫn đang ngồi ngay ngắn đợi mình đến, tôi rất xúc động"”, cô Tý tâm sự.

Đây là năm học thứ 5 cô giảng dạy ở xã Trà Dơn. 2 năm đầu, cô công tác ở nóc Ông Phụng. Quãng đường và thời gian đi bộ để tới lớp dạy cũng không thua kém so với điểm trường nóc Ông Bình hiện tại.

"Khổ nhất là đường sá đi lại khó khăn. Chỉ mong đường giao thông được mở vô tới tận các nóc ở vùng sâu vùng xa để giáo viên và bà con địa phương đỡ vất vả", cô Tý cho hay.

Thu Hằng