Những tấm lòng thầm lặng

Tạp Chí Nhân Đạo
(NĐ&ĐS) - Trực tiếp chăm sóc các cháu là những cô bảo mẫu hiền hòa, thân thiện. Tôi nghĩ, chỉ có những người mang trái tim đầy nhân ái với tấm lòng, người mẹ, người chị mới có thể làm tốt công việc này.

Trung tâm Nuôi dạy trẻ mồ côi Hội Chữ thập đỏ thành phố Đà Nẵng được thành lập theo Quyết định số 398 /QĐ-UB của UBND tỉnh Quảng Nam - Đà Nẵng  và  Quyết định số 1734/ QĐ-UB ngày 19 tháng 06 năm 1997 của UBND lâm thời thành phố Đà Nẵng, với chức năng, nhiệm vụ chăm sóc nuôi dưỡng, trẻ em mồ côi không nơi nương tựa, trẻ em bị bỏ rơi, trẻ em khuyết tật trẻ em có hoàn cảnh gia đình đặc biệt khó khăn v.v...Trung tâm hoạt động theo cơ chế tự chủ 100% về nguồn kinh phí. Từ năm 2015 đến nay, trung tâm mồ côi ngày càng được phát triển, đạt hiệu quả trong hoạt động chăm sóc và nuôi dưỡng trẻ.

nuoi duong 1
Trách nhiệm và tấm lòng nuôi dưỡng của các bảo mẫu dành cho những đứa trẻ không phải là con đẻ của mình

Trong 05 năm (từ 2015 đến nay), trung tâm đã nuôi dưỡng được 71 cháu trong đó 33 nam và 38 nữ. Tìm mái ấm gia đình cho các cháu làm con nuôi là 43 cháu, về đoàn tụ gia đình là 04 cháu. Có 02 cháu bị khuyết tật nặng đã mất (nãu úng thủy, bại liệt, bại não..). Hiện nay đang nuôi dưỡng tại trung tâm là 22 cháu (12 nam và 10 nữ).  Ngoài việc chăm sóc cho các cháu hiện đang nuôi tại trung tâm, bản thân tôi luôn quan tâm, vận động tìm nguồn kinh phí mua đất tại Nghĩa Trang Hố Trâm, Hòa Khương làm chỗ an nghỉ, xây mộ cho các cháu đã qua đời và quy tập mộ các cháu trước đây về tập trung một chỗ để tiện cho việc hương khói và cúng giỗ hàng năm. 

Lãnh đạo và cán bộ, giáo viên tại Trung tâm đã nỗ lực bằng nhiều cách tiếp cận và vận động nguồn kinh phí tài trợ từ các tổ, cá nhân trong và ngoài nước ủng hộ tiền, hàng hóa, hỗ trợ  đồ dùng, dụng cụ, trang thiết bị ... hỗ trợ tiền học bán trú, thuê người chở cho các em đi học và thuê giáo viên dạy tại trung tâm cho các cháu khuyết tật nhằm để các cháu phát triển về trí tuệ. Kết quả, từ năm 2015 đến năm 2019 Trung tâm đã vận động được về trang thiết bị, dụng cụ phục vụ cho trẻ, máy móc, nhà vệ sinh, nhà vòm phơi áo quần cho trẻ… hàng năm vận động trên 1 tỷ đồng để duy trì hoạt động của Trung tâm, kết quả tổng kinh phí vận động từ năm 2015-2019 là 5 tỉ 36 triệu đồng. Tất cả các nguồn kinh phí thu được đã bảo đảm đầy đủ cho việc chăm sóc nuôi dưỡng trẻ, cho các cháu đi học trường mẫu giáo và cấp 1, đảm bảo chi lương và các khoản cho người lao động và tích lũy cho những năm sau.

Đến thăm Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi thuộc Hội Chữ thập đỏ TP Đà Nẵng, chúng tôi chứng kiến cảnh quan mới mẻ bởi một nhà hảo tâm đã đầu tư sơn vôi lại toàn bộ các dãy nhà. Hơn 20 cháu chung một mái nhà này là những đứa trẻ mồ côi, những mảnh đời bất hạnh sinh ra từ những cuộc tình trái ngang. Cũng có những cháu không may chào đời với dị tật bẩm sinh nên bị người thân ruồng bỏ… Thế nhưng các cháu may mắn có chung sự yêu thương che chở của cộng đồng để từng ngày được lớn lên khỏe mạnh.

 Trực tiếp chăm sóc các cháu là những cô bảo mẫu hiền hòa, thân thiện. Tôi nghĩ, chỉ có những người mang trái tim đầy nhân ái với tấm lòng, người mẹ, người chị mới có thể làm tốt công việc này. Bởi chăm trẻ chưa bao giờ là chuyện nhàn hạ, nhất là những trẻ khuyết tật gần như nằm bất động, hoặc những trẻ còn rất non yếu mới được làm thủ tục đưa vào trung tâm chỉ có vài tuần tuổi, thậm chí vài ngày tuổi. Trong khi đó tiền lương các cô nhận được để trang trải cuộc sống riêng lại không nhiều hay nói chính xác hơn là quá ít!

Có cô bảo “cái số em tự nhiên nó gắn bó vậy”. Tôi nghĩ, trong cuộc sống, nhiều việc chỉ là “duyên”. Cái “duyên” như là số phận, như là định mệnh mà tạo hóa đã lập ra cho con người. Trong hoàn cảnh nào, con người ta vẫn có thể tìm thấy niềm vui, niềm hạnh phúc và ý nghĩa cuộc sống của riêng mình. Nhờ thế mà người ta vẫn sống một cách có ích cho cộng đồng.

Đến với trung tâm, các bạn sẽ bắt gặp không ít tấm lòng từ tâm thầm lặng cả trong và ngoài nước. Khi một gia đình mang cho gạo sữa, lúc thì một chàng trai mua những chiếc khăn đến trao vội vàng cho cô chăm sóc trẻ. Khi thì những du khách đến từ Australia, Đan Mạch… ghé thăm và chơi đùa hàng giờ với các cháu, đặc biệt họ rất quan tâm những cháu khuyết tật. Có lần vài cô cậu sinh viên đến ẵm bồng, đút cho các cháu ăn và chụp hình lưu niệm. Và còn nữa, rất nhiều tấm lòng từ tâm mà tôi không thể nào kể hết ra được trong một bài viết ngắn… Mỗi lần tôi đến, tiếng bi bô của các cháu… “bác chỉ, bác xỉ…”, nghe mãi thành quen.

Vài trẻ dạn dĩ tiến lại gần đưa tay bắt. Bắt mãi thành quen, trẻ nọ bắt chước trẻ kia nên nhiều lúc phải bắt tay từng đứa cho công bằng. Có cháu đứng trong nôi thèm thuồng đưa hai tay đòi bồng. Nhấc lên thả xuống lại đòi. Những cử chỉ thèm khát yêu thương đó đã làm trái tim nhạy cảm của tôi trào dâng cảm xúc.

Tôi cũng đã nhiều lần dùng điện thoại di động chụp hình cho các cháu vui, vì các cháu rất thích. Chụp xong cho các cháu xem hình và chúng nở những nụ cười sung sướng. Khi bận chuyện đi xa thì lại thấy dường như có chút gì thiêu thiếu…

Hội CTĐ TP Đà Nẵng