Cặp đôi nhân vật chính và chuyện tình yêu rớt nước mắt của cô ca sĩ
Berthe Antonine Mayne là một vũ công cabaret người Bỉ sinh ngày 21 tháng 7 năm 1887. Cô đem lòng yêu Quigg Baxter - một cầu thủ khúc côn cầu trẻ tuổi đến từ Montreal, Canada. Bà Mayne chính là người may mắn sống sót sau thảm họa đắm tàu Titanic đã trôi qua cả trăm năm.
Trong chuyến đi định mệnh cùng người yêu là ông Baxter, bà đã lấy tên De Villiers để đặt chỗ hạng sang trên con tàu Titanic. Baxter gặp Mayne khi bà đang biểu diễn trong một quán cà phê ở Brussels. Sự dịu dàng và quyến rũ của cô ca sĩ đã làm trái tim Baxter xao xuyến. Thế nên, trong chuyến du lịch cùng gia đình, ông đã đưa cả bạn gái mình đi cùng.
Vào đêm xảy ra bi kịch, mẹ của Baxter hoảng loạn khi nhận ra sự khác lạ của con tàu. Ngay sau đó, ông đã lập tức đưa mẹ và em gái của mình lên thuyền cứu hộ còn bản thân thì quay lại cứu Mayne.
Không ngờ, cô ca sĩ lại phải ra mắt gia đình bạn trai trong hoàn cảnh trớ trêu thế này. Baxter chỉ kịp giới thiệu qua loa người yêu với mẹ và nhờ họ chăm sóc cho Mayne. Tuy nhiên, bà từ chối ở lại nơi an toàn vì chưa có Baxter. Một trong số những hành khách lúc đó đã khuyên Mayne nên bỏ lại tất cả vì trở vào trong con tàu là quá nguy hiểm.
Cuối cùng, số phận đã an bài, Baxter ra đi mãi mai khi tình yêu mới chớm nở. Ông chỉ kịp để lại lời nhắn nhủ với Mayne: "Tạm biệt, hãy luôn vui vẻ em nhé!".
Mayne sau đó ở lại với gia đình của Baxter một thời gian tại Montreal. Sau đó, bà trở lại châu Âu để tiếp tục sự nghiệp ca sĩ. Người cháu của Mayne nói rằng dì của mình chưa bao giờ lập gia đình. Có lẽ chính lời chào cuối cùng của Baxter đã khiến Mayne day dứt, dằn vặt và đau đớn trong nỗi tiếc thương nhiều năm. Bà quyết định ở vậy cho đến khi từ giã trần thế tại một ngôi nhà ở ngoại ô Beerchen-Ste-Agathe và qua đời vào năm 1962.
“Anh yêu hai mẹ con”
John Jacob Astor IV là người giàu nhất thế giới thời bấy giờ, tài sản của ông ta lúc ấy đủ để đóng được mười chiếc tàu lớn như tàu Titanic. Vợ của ông đã được đưa lên tàu cứu hộ số 4, còn ông lại chọn ở lại.
Bởi vì Thượng tá John Jacob Astor có sức ảnh hưởng rất lớn đến thị trường trái phiếu của New York, thế nên đại phó Murdoch đã dùng cách thức quân đội để ra chỉ thị cho ông ta trở thành “nhân vật quan trọng” phải lên thuyền cứu hộ, liền bị John Jacob Astor tức giận từ chối: “Tôi thích cách thức ban đầu hơn (tức tuân thủ nguyên tắc xa xưa là bảo vệ kẻ yếu)”, sau đó nhường vị trí của mình cho một người phụ nữ ở khoang hạng ba.
John Jacob Astor đã để lại cho người vợ và đứa con sắp sửa chào đời của mình câu nói: “Anh yêu hai mẹ con!”. Vài ngày sau, vào rạng sáng tại phía Bắc Đại Tây Dương, thuyền viên McKay Bennett đã phát hiện ra Thượng tá John Jacob Astor, đầu của ông đã bị ống khói của tàu đập nát, trong túi vẫn còn 2440 đô-la Mỹ.
“Ta phải giống như một người đàn ông chân chính”
Ông Benjamin Guggenheim – một người nổi tiếng trong giới ngân hàng, mặc bộ lễ phục đẹp đẽ nhất: “Ta phải chết trong vinh quang, như một chiến sĩ”.
Mảnh giấy mà ông để lại cho vợ mình viết: “Trên con tàu này không thể có bất kỳ một người phụ nữ nào vì bị anh giành mất chỗ trên thuyền cứu nạn mà còn ở lại trên boong. Anh sẽ không chết trong nhục nhã, anh sẽ là một người đàn ông chân chính”.
Những đứa trẻ mồ côi của Titanic
Một thương nhân người Pháp tên là Navratil đã đưa hai đứa con của mình là Michelle và Edmond lên thuyền cứu hộ, giao cho một người phụ nữ trên thuyền thay mình chăm sóc chúng, còn bản thân thì không chịu lên thuyền.
Hai đứa trẻ ấy, sau này được gọi là “Cô nhi Titanic”. Sau khi được cứu sống, báo chí trên khắp thế giới đều lần lượt đăng hình của chúng, mãi cho đến khi mẹ của chúng nhìn thấy những tấm hình ấy nhận ra chúng, thì bọn trẻ cũng đã vĩnh viễn mất đi cha của mình.
"Lên thuyền đi, bọn trẻ không thể không có mẹ"
Trong một buổi họp mặt những người may mắn sống sót tại Lausanne Thụy Sĩ, bà Smith nhớ về một người mẹ vô danh: “Lúc ấy tôi đã ôm hai đứa con của mình lên tàu cứu hộ rồi, nhưng do thuyền đã vượt quá trọng lượng nên tôi không thể lên nữa, có một người phụ nữ đã ngồi trên thuyền rồi bỗng nhiên đứng dậy, đẩy tôi lên thuyền cứu hộ, hét lên với tôi rằng: ‘Lên thuyền đi, bọn trẻ không thể không có mẹ!’. Người phụ nữ vĩ đại ấy không để lại họ tên. Sau này người ta lập một tấm bia vô danh để tưởng nhớ bà”.
“Bây giờ mọi người phải dựa vào chính mình rồi”
2 giờ 5 phút ngày 15/4, chiếc thuyền cứu hộ cuối cùng chở 44 người rời khỏi tàu Titanic, để lại hơn 1.500 người chờ thần chết đến. Lúc này, thuyền trưởng của tàu Titanic, ông Edward John Smith ra hiệu cho hai nhân viên điện báo là Bled và Philip rằng họ có thể rời khỏi vị trí. “Bây giờ mọi người phải dựa vào chính mình rồi”. Vị thuyền trưởng râu tóc bạc phơ ấy sau khi nói xong thì đi thẳng đến phía cầu tàu.
Sau khi tất cả các thuyền cứu hộ đều đã đi, trên tàu Titanic chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh đến kỳ lạ, dường như mọi người đã không còn sợ hãi, hơn trăm người đứng lặng lẽ ở boong tàu, sau đó, tàu Titanic càng ngày càng nghiêng.
“Tất cả đèn đóm trên tàu đều tắt, lúc này thân tàu và mặt biển đã gần hợp thành một góc vuông, sau đó tôi bắt đầu nghe thấy tiếng động ầm ầm đáng sợ phát ra từ thân tàu, giống như tiếng sấm chớp từ đằng xa vậy.
Những chiếc nồi hơi rời khỏi vị trí của nó, bắt đầu rơi xuống, đập vỡ thân tàu. Hai giờ đêm, thân tàu và mặt biển đã hoàn toàn trở thành một góc vuông, đuôi tàu nhếch lên cao, cảnh tượng đáng sợ ấy kéo dài khoảng hai phút, sau đó nó bắt đầu từ từ và không ngừng nhanh dần chìm sâu vào đáy biển”.
Lightoller viết rằng: “Chỉ cần tôi còn sống, tôi mãi mãi cũng không quên được đêm hôm đó, chính là khi đuôi thuyền bắt đầu chìm xuống biển, tôi nghe thấy vào thời khắc cuối cùng ấy, thời khắc sinh tử cuối cùng, mọi người cùng nhau hô to: “I love you! I love you!”.
Hơn 50 nhân viên cấp cao trên tàu Titanic, chỉ trừ phó chỉ huy thuyền cứu hộ là Lightoller may mắn sống sót, còn lại tất cả đều hy sinh bản thân ngay tại vị trí của mình. 2 giờ sáng, nhân viên điện báo John Philip nhận được lệnh rời khỏi vị trí từ thuyền trưởng, nhưng anh ta vẫn ngồi trong phòng phát tín hiệu, duy trì tư thế không ngừng phát ra tín hiệu “SOS” cho đến những giây phút cuối cùng.