Anh Minh (sinh năm 1996, lớn lên trong gia đình có 3 anh em ở TP Châu Đốc, tỉnh An Giang). Dịp Tết năm 2016, Minh đi chơi cùng bạn và bị tai nạn giao thông nghiêm trọng. Khi nhận được tin báo, bà Nguyễn Thị Thu (sinh năm 1964) - mẹ của anh Minh gần như sụp đổ, đôi tay run lẩy bẩy, bước chân xiêu vẹo, bà tức tốc đón xe ra hiện trường. Con trai của bà nằm giữa đường, người bê bết máu.
Ngay sau đó, anh được chuyển vào Bệnh viện Chợ Rẫy TP.HCM để điều trị. Anh được chẩn đoán rằng khá nghiêm trọng, vì đốt sống cổ, dây thần kinh đều bị ảnh hưởng. Bác sĩ tiên lượng tình trạng rất xấu. Bà Thu kể lại: "Hy vọng sống của con trai tôi là rất thấp. Những đêm thức trắng ở bệnh viện, tôi thầm cầu nguyện, tự nhủ với chính mình rằng dù chỉ còn 1% hy vọng cho Minh, tôi cũng phải cố gắng".
Mỗi lúc tỉnh táo, nhìn người mẹ vì chăm mình mà gầy gò, xanh xao như bị vắt kiệt sức lực, anh Minh đều thều thào nói: "Hãy buông tay con đi! Nhưng mỗi lần như thế, bà lại nắm tay tôi chặt hơn. Mẹ chưa bao giờ bỏ cuộc".
Bà Thu tâm sự: "Tôi còn nhớ, ngày Minh xuất viện về nhà là dịp giáp Tết, gần tròn 2 năm kể từ biến cố kinh hoàng. Minh không thể tự ngồi, ăn uống, vệ sinh... đều do một tay tôi lo cho con. Tôi nói với con rằng, tiền bạc có thể mất đi, cuộc sống sắp tới có thể vô vàn khó khăn. Nhưng, mẹ chỉ cần con sống với mẹ, mẹ có thể làm tất cả".
Gia đình cũng không phải thuộc diện khá giả nên tiền chữa bệnh cho Minh khá tốn kém. Nhưng mẹ con bà đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ. Có giai đoạn, bà Thu ngày xin cơm từ thiện cho qua bữa, tối thức trắng bên băng ca cùng con. Số tài sản chắt chiu trước đó của hai mẹ con cũng lần lượt ra đi. Thấy vậy, một vị bác sĩ đã trích lương của mình để cho mẹ con Minh số tiền 20 triệu đồng.
Rồi nhờ tình yêu của mẹ, sự quan tâm giúp đỡ của mọi người, anh Minh dần dần hồi phục. Bà Thu vẫn nhớ như in cái ngày con trai mình cử động được bàn tay trái. Niềm hạnh phúc ấy như vỡ oà. Thế nhưng anh vẫn bị liệt một bên tay và toàn bộ nửa thân dưới. Từ đó, mọi sinh hoạt của Minh đều phải nhờ đến mẹ.
Sau đó, bà cùng con trai về TP. Châu Đốc để bán vé số. Từ một chàng trai khỏe mạnh, Minh giờ đây chỉ có thể nằm trên giường, xung quanh là bốn bức tường. Thời gian đầu khi mẹ đi làm, anh phải ở nhà một mình nên cảm thấy vô cùng bức bối.
Anh Minh không muốn mình cứ nằm mãi một chỗ như vậy. Anh nhờ mẹ giúp mình tập ngồi xe lăn để có thể phụ bà đi bán vé số, kiếm thêm chút thu nhập.
Người dân quanh khu vực đều biết hoàn cảnh của gia đình bà Thu. Vì vậy, mỗi buổi sáng, khi đến đại lí, người ta sẽ giúp Minh lấy vé. Có người còn mua cơm cho Minh, đút anh ăn giúp. Nhờ tình yêu thương, đùm bọc và chia sẻ của mọi người mà nỗi đau về tinh thần của Minh dần được chữa lành. Thu nhập từ công việc bán vé số không nhiều, nhưng hiện tại, nó là điều khiến Minh tự hào.
Nhìn lại chặng đường có mẹ đồng hành, vượt qua quá khứ kinh hoàng ấy, anh không khỏi biết ơn vì bà là người đã cho anh cuộc sống này và cũng chính bà là người đã giúp anh có động lực để tiếp tục cố gắng sống tốt.