Những ngày tháng 11, mưa như trút nước làm mờ mịt Quốc lộ 49, con đường duy nhất từ huyện Phú Vang về huyện vùng cao A Lưới, tỉnh Thừa Thiên-Huế. Vượt qua con đèo Tà Lương dài hơn 2.500 mét, đoàn xe chở hàng của chị bắt đầu liên tục gặp những khúc cua của đèo A Co uốn lượn, vòng vèo 16 km.
Tôi đã từng qua nhiều con đèo của một số địa phương trong cả nước nhưng có lẽ đèo A Co có phần hiểm nguy hơn, bởi không chỉ nằm ở độ cao mà một bên là vách núi dựng đứng chọc trời, một bên là vực sâu thăm thẳm, mặt đường lại chật hẹp, lọt trong màu xanh ngút ngàn của cây rừng bao phủ.
Xe chầm chậm đổ đèo và chẳng mấy chốc tới ngã ba Bốt Đỏ, điểm cuối cùng của Quốc lộ 49 nhập với đường Hồ Chí Minh, trung tâm thị trấn A Lưới bắt đầu hiện dần theo con đường đã đi vào lịch sử trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc ta. Đây là cái thung lũng rộng lớn, bằng phẳng, lưng tựa vào dãy Trường Sơn hùng vĩ, núi rừng của đồng bào Pa Kô, Tà Ôi chiếm đa số.
Với 1.000 suất quà gồm quần áo, gạo, mì tôm và nước mắm trị giá 200 triệu đồng và 25 bộ bàn ghế học sinh tiểu học trị giá gần 18 triệu đồng được gia đình chị dành dụm tặng cho đồng bào nghèo là người dân tộc Pa Kô, Tà Ôi, Ka Tu ở các làng, bản 5 xã: A Đớt, Đông Sơn, Hồng Trung, Hồng Vân và Sơn Thuỷ. Đây là những xã thuộc diện nghèo nhất của huyện A Lưới, có tới 95% cư dân là người dân tộc Pa Kô, Tà Ôi, đời sống của họ đang gặp nhiều khó khăn về vật chất cũng như tinh thần.
Những món quà của vợ chồng Long Tuyết phần nào cũng làm ấm lòng bà con nghèo nơi đây và họ thực sự đang cần sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm để giảm bớt phần khó khăn trước mắt. Đây không phải lần đầu mà nhiều năm nay, chị Tuyết đã có hàng ngàn suất quà tặng cho những gia đình gặp thiên tai, hoạn nạn ở các tỉnh miền Trung.
Đi lên từ hai bàn tay trắng
Vợ chồng anh Trần Văn Long, chị Võ Thị Tuyết trước đây rất vất vả. Hàng ngày họ phải thức khuya, dậy sớm làm thuê cho các chủ tàu cá. Với bản tính kiên trì, nhẫn nại để tìm kiếm những đồng tiền chân chính bằng mồ hôi, công sức của mình, dần dà anh chị cũng vượt qua được một phần khó khăn.
Nhờ chắt chiu dành dụm được ít vốn và khá thành thạo trong việc buôn bán hải sản tươi sống, vợ chồng anh chị quyết định đầu tư vốn để thu mua trực tiếp hải sản cho một số chủ tàu đánh bắt xa bờ, tạo điều kiện thuận lợi cho đầu ra của không ít ngư dân.
Con đường làm ăn cứ thế tiến triển, nguồn tài chính gia đình dôi dư đôi chút, thế là anh chị bắt đầu nghĩ tới những mảnh đời hẩm hiu. Gần chục năm nay, anh chị thống nhất trích ra một phần nhất định để giúp những số phận bất hạnh, nghèo khó, nhất là những lúc thiên tai đe dọa, hoành hành.
Dải đất miền Trung ràn rạt nắng gió đầy khắc nghiệt, hàng năm phải oằn mình gánh chịu hàng chục trận bão, lụt và bất cứ ở đâu, những thùng mì tôm, những bao gạo trắng, những tấm chăn, manh áo hay nói đúng hơn là tấm lòng của vợ chồng anh chị cũng đều hướng về để sẻ chia bớt một phần mất mát với bà con.
Chính vì vậy mà những chuyến hàng ủng hộ của họ đều tới các vùng xa xôi của các tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Trị, Quảng Bình... mỗi khi gặp thiên tai, giông bão.
Cách đây không lâu, anh chị về xã miền núi Tr’Hy, huyện Tây Giang, tỉnh Quảng Nam, một địa bàn hết sức khó khăn ở sát biên giới Việt-Lào để tặng 300 suất quà, mỗi suất 250.000 đồng cho bà con dân tộc thiểu số.
Như thành lệ, hàng năm trước Tết Nguyên đán 15 ngày, vợ chồng Long-Tuyết đều chuẩn bị từ 400-500 suất quà để tặng cho những người nghèo và ngôi nhà số 7-Mai Am, phường Thuận Phước của họ cũng được đón nhận không ít người tìm tới.
Bên cạnh đó, mỗi tháng một lần, anh chị đều tổ chức nấu cháo, mua bánh mì, sữa...liên hệ với các Bệnh viện (BV) Đà Nẵng, BV Tâm thần Đà Nẵng, BV Ung bướu, BV Sản-Nhi Đà Nẵng... để giúp đỡ những người nghèo không may bị bệnh tật.
Chị Tuyết chia sẻ: “Em sinh ra, lớn lên trong sự nghèo khó nên thấu hiểu nỗi cơ cực của phận nghèo, nhất là đối với những người nghèo lại lâm cảnh éo le, hoạn nạn. Tuy chưa phải là người giàu có chi nhưng vợ chồng em cũng cố gắng trích ra một phần nhỏ để giúp đỡ một số trường hợp bất hạnh. Thế là em vui rồi”.